NACDTVT – Phần 68 : Những trận bóng đá

Paris, chủ nhật 18-10-2020 – Phần 68 : Những trận bóng đá

Chuyện nhà 4 Anh Chàng Độc Thân Vui Tính: Tom/Gấu/Bo/Bim

………………………………..

Công viên cả nhà thường đi mỗi chủ nhật cách gần 30’ phút đi bộ. Là một quần thể tương đối lớn, nằm trong khu mới kiến thiết, thân thiện thiên nhiên, thoáng. Quần thể được chia bởi một đường tàu điện ngầm, đoạn đi trên mặt đất. Đoạn chia ấy có 1 cầu cao lên, để đi qua.

Khu công viên có nhiều trò chơi cho các bạn trẻ, có máy thể dục, có nơi đánh cầu lông, sân bóng đá mini, và những con đường đẹp để chạy bộ.

Không vì chủ nhật mà cả nhà ngủ nướng. Bố mẹ vẫn thường dậy sớm để giải quyết một số việc chiến lược. Rồi đi làm bánh, và chuẩn bị ăn sáng cùng các thanh niên, đã dậy đúng giờ. Bữa sáng chủ nhật nhiều thành phần, giàu năng lượng, hay có bánh thơm phức, kèm kem nhẹ phủ lên trên, sữa, hoa quả, nhiều khi thêm bánh mì trứng ốp la, xôi, hay bún, phở.

Cả nhà hào hứng lên đường, thẳng tiến công viên. 4 anh chàng chia nhau lên 2 xe trô-ti-nét, phóng bay bay trên vỉa hè vẫn còn ít người. Bố mẹ bước nhanh, với theo trêu đùa.

Cả nhà chọn một bãi cỏ vuông vắn, xanh mướt, và đánh dấu gôn bằng những vợt bóng bàn mang theo, hay có hôm bằng việc gom những lá vàng, lá đỏ rơi đầy các gốc cây. Bố mẹ một bên. 4 anh chàng một bên. Các vị trí không cố định, thủ môn, hậu vệ, tiền đạo đổi liên tục. Có lúc anh chàng Bim, gần 5 tuổi mải mê ngắm trời đất, tảng lờ như không nghe thấy gì khi được gọi, nên người đá gối thay rất nhanh.

IMG_1119

Cả bãi cỏ trở nên nhộn nhịp khác thường. Nhiều đội khác nhau chia các khoảng sân cỏ, và sân bóng đất mini. Mẹ là nữ duy nhất, ngay cả gộp tất cả các sân lại. Cầu thủ nam cao tuổi nhất, Papa, theo lệ thường của các câu lạc bộ chuyên nghiệp thì nên giải nghệ đã lâu, vẫn luôn nhận mình «đắt giá nhất » (tự tính theo kiểu tự phát :-)). Cầu thủ thích âu yếm nhất, anh chàng Bim, thỉnh thoảng lại chạy ôm mọi người một cái, không phân biệt đội địch, hay đội ta. Cầu thủ lợi hại nhất là anh chàng Bo, gần 6 tuổi. Cực khoẻ, chạy không biết mệt, và vô cùng bình tĩnh. Papa lao đến, cao to vượt trội, lại thường xuyên hét to nghi binh cũng không làm anh chàng run sợ. Anh chàng sẽ chững lại, xoay bóng, điệu nghệ chuyền bóng cho anh Tom. Nhiều trận, anh chàng đóng góp tới gần nửa số bàn thắng.

Các cầu thủ đổi vị trí liên tục, làm mẹ choáng váng. Ở vị trí thủ môn, đôi khi mẹ mải cười. Papa cực thích thể hiện. Rê bóng xoay xoay, rồi múa như ba-lê, không quên hò « Nhìn đây, cầu thủ đắt giá nhất đá đây ». Rồi thấy hoàn toàn không có cửa vượt qua hàng phòng thủ dày đặc (3 người trên khoảng sân bé tẹo) của đối phương, nên đành truyền về. Nhưng đã quá muộn trước bàn chân vàng của anh Bo, khi mẹ vẫn chưa hết buồn cười để tập trung bắt bóng. Mẹ được đổi lên vị trí tiền đạo, và nhanh chóng được bầu « người hay va chạm nhất ». Papa liên tục hò « Tấn công đi em », « Lên đi em », mà rồi cũng không giải quyết được vấn đề tỉ số. Hoà là nỗ lực vượt trội. Thua là chuyện bình thường.

Những trận bóng không thể quên của nhà các anh chàng.