Hãy yêu như chưa yêu lần nào

Em, một cô bé chuyên toán nhưng lúc nào cũng mơ mộng và tin vào cổ tích, dù mấy đứa bạn nhạo « hâm rồi đấy ». Có lẽ tại ngày còn bé em đọc nhiều truyện quá. Thế giới cổ tích của em tràn ngập hoàng tử, công chúa, và luôn mới mỗi tháng bố lĩnh lương về. Em đọc nhiều. Dù đã quên bớt dần theo năm tháng, vẫn còn mãi cảm giác trong trẻo, hồn nhiên bay bổng của ngày xưa.

18 tuổi, em khăn gói lên đường vào đại học. « Mình hạc xương mai » với hành trang là mấy bộ đồ lạc mốt, quê quê. Nội tâm của em được phủ kín bằng một bề ngoài lạnh lùng mà cô em họ ví von  « như một  khối kem khổng lồ cần một chàng trai dũng cảm lấy thìa múc…ăn dần ». Và anh, một « hoàng tử » không đến từ lâu đài nguy nga tráng lệ mà từ miền quê ngoại thành nghèo khó. Anh học rất giỏi, và có nhiều tài. Anh đánh đàn, anh dẫn các chương trình dạ hội làm nức lòng bao cô giá như em. Và anh cũng từng lạnh lùng…

Mình gặp và cảm nhau ngay từ ngày đầu. Em hiểu mình và biết tại sao. Tại ánh mắt anh hút hồn, bám chặt lấy em, làm em thổn thức. Còn anh, em không hiểu. Có bao cô gái xinh đẹp hơn em gấp nhiều lần. Tại em cá tính như anh thiên vị nói, hay tại 2 bím tóc cưa sừng làm nghé của em ?

Mình yêu nhau đúng như người ta nói « Từ thủa hàn vì ». Mối tình đầu của em, mối tình năm anh, em 19 tuổi, phá cách, phá quy ước « học trước, yêu sau » tự đặt ra từ thời nảo nao. Anh không phải là người sinh ra đã lãng mạn, nhưng anh biết làm những cử chỉ ấy. Chẳng thứ 7 và ngày lễ nào em thiếu hoa hồng. Anh cẩn thận đạp xe xa khu kí túc, chỉ để chọn cho em những nhành hoa thơm và tươi nhất. Có hôm mang đến cho em nguyên một vườn hoa bươm bướm, cánh mỏng tang, loài hoa em thích và luôn mơ ước sẽ tung tăng chạy nhảy giữa rừng hoa như thế. Trước ngày bảo vệ luận văn, nhận học bổng đi nước ngoài, anh không đến được, mà « cắt cử » một em bạn cùng phòng mang tới bó hoa to đùng động viên em. Đó là một tối thứ tư đáng nhớ.

Và thứ tư. Anh ngỏ lời yêu em cũng vào một thứ tư. Em nhận lời sau đó một tuần, lại một thứ 4 duyên nợ. 1 tuần để nghĩ, bởi cái chỏng chảng của cô bé 19 tuổi nhắc rằng « kiêu một chút, từ từ hãy gật đầu ».

Và từ ngày ấy, mình viết cho nhau mỗi ngày, dù chung bàn, chung lớp. Gặp nhau ở giảng đường và cả các lớp nâng cao buổi tổi. Những lá thư mình viết sắp đầy 1 vali rồi anh nhỉ. Anh lang thang tìm thơ mua tặng em. Lãng mạn quá đến mức có người thốt lên « bỏ nhau sớm thôi ». Có mấy ai lãng mạn mà gắn kết với nhau được lâu dài anh nhỉ.

Nhưng anh và em vẫn đang tiếp tục cố gắng dệt nên câu chuyện tình yêu. Sợi tơ hồng thắt chặt bởi 4 thanh niên nhí, mình vẫn không bỏ thói quen đi dạo, viết cho nhau, cười đùa mỗi ngày. Và em vẫn tin vào cổ tích khi đang ngồi viết những dòng này. Ngầu nhiên mà trùng hợp « thứ 4, ngày 08…-ngày anh nói yêu em ».