Yêu mất rồi…

(Tặng những người thương yêu)

Yêu mất rồi con đường uốn lượn trải dọc sông Seine, có cành liễu rủ như người con gái xuân thì tràn đầy nhựa sống. Sóng sông Seine mềm mại môi thiếu nữ, đón tàu đến rồi tàu đi. Con trai bé nhỏ thích nhất là đứng trên cầu, chạy hết từ đầu nọ đến đầu kia vẫy vầy khách du lịch đi qua. Chiều hạ mưa bất chợt, anh gọi điện « Xếp mời em đi ăn tiệc cùng trường trên tàu ». Paris hiện ra trong làn mưa mờ ảo, bình yên đến lạ lùng. Một chút rượu vang làm môi đỏ, má hồng, lòng lâng lâng. Tiếng cười vỡ ào cùng tiếng vi-ô-lông dìu dặt từ bàn tay bác nhạc sĩ Pháp tài hoa. Trốn con đi chơi để rồi thì thầm « Nhớ ghê ».

Yêu mất rồi đêm Noel xe lạnh, có năm tuyết phủ trắng cả lối đi. Khu kí túc xá sinh viên quốc tế vắng lặng, uy nghiêm như một toà lâu đài chờ ông già Noel đến. Các bạn Tây về hết, còn mình ta với ta. Kéo lũ bạn đến, nhậu nhẹt thâu đêm, thấy đất này như là của mình. Cây thông tranh trí bằng mấy quả bóng bé xíu, mà vẫn thấy sao giống cổ tích ngày xưa. Chọn tấm thiệp điện tử mênh mông là tuyết gửi bạn bè « Giáng sinh an lành ».

Yêu mất rồi mùa đông Paris, áo choàng dài, bốt cao, tự mỉm cười mình giống Tây rồi đấy. Lá vàng, là đỏ rụng ngập đường để còn lại những cành cây trơ trụi với sức sống mãnh liệt. Đông qua, xuân tới, những cành cây ấy lại đâm chồi, nảy lộc hồi sinh. Đất trời reo ca. Người đánh nhạc lòng. Có bà mẹ trẻ 30 tuổi vẫn nhận mình « cô bé », tha thẩn đi ngắm vườn hoa cho lòng rạo rực, thấy yêu đời hơn bao giờ hết. Tung lên cho gió thổi bay những cơm áo gạo tiền nhỏ bé. Lại mỉm cười thắc mắc sao trai gái gặp nhau, bén duyên rồi sống với nhau trọn đời nhỉ. Cảm giác an toàn khi « sở hữu » được một người.

Yêu mất rồi đêm lễ hội âm nhạc 21 tháng 6 hàng năm. Khắp đường phố đông nghịt người. Các ban nhạc miệt mài dốc cả tâm hồn. Mấy bạn Ấn độ hóa trang thành thổ dân ra đỏ, hát say sưa, cao vút mà thanh trầm, nghe hoài không chán. Đất trời như hòa vào một, hào phóng ban tặng hạnh phúc cho chúng sinh.

Yêu mất rồi căn nhà cổ kính, có lò sưởi, chẳng đốt lên vẫn thấy hơi ấm lan ra. Lại tưởng tượng quí tộc ngày xưa, áo váy thênh thang ngồi xung quanh chiếc lò sửa ấy. Có nàng thiếu nữ đẹp như tranh…

…………………….
Và yêu mất rồi buổi sáng về thăm nhà, đang yên giấc chợt giật mình nghe tiếng rao « Ai mì nóng đây ». Thân thương quá đỗi. Hà nội đông đúc, bờ hồ phượng đỏ au mùa tan trường lưu luyến. « Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi ai mười tám, tuổi chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu ». Có cô bé chuyên toán suốt ngày mơ mộng, làm cả thơ con cóc và viết nhật kí cho riêng mình.

Yêu mất rồi con đường đất đỏ au. Từng đàn trâu khoan thai trong nắng chiều nhẹ trên cánh đồng sau mùa gặt. Cuộc sống đổi thay mà sao còn nhiều người nghèo vậy. Mong tương lai tất cả trẻ em sẽ hạnh phúc tràn đầy.

………………………..

Bài thi viết về Paris (Paris, 17-06-2013 : Yêu mất rồi Paris)

Ngày ấy cách đây 15 năm, Saint Etiennes, thành phố hầm mỏ, đón anh và em trong một chuyến thực tập tiếng 2 tháng theo học bổng của tổ chức Pháp ngữ. 32 đứa sinh viên trẻ, năng động của 8 trường đại học được gửi về đó, gắn chặt với những kỉ niệm chẳng thể nào quên. Khu kí túc xá La Cotonne nằm cao trên một quả đồi, 11g đêm vẫn sáng với nắng mùa hè dịu dàng không gắt (mà có cô nàng vẫn nhầm mang quần áo hong nơi hiên cửa sổ). Lũ sinh viên học tiếng ban ngày cùng với nhiều nước khác. Buổi chiều lang thang siêu thị, rong ruổi trung tâm thành phố, nơi có đài phun nước, mà thành phố nào cũng có. Buổi tối tham gia những bữa tiệc trao đổi văn hóa, hát, nhảy, trò chuyện, giao lưu. Paris đón chúng mình quay lại làm nghiên cứu sinh một thời gian sau để rồi chẳng hiểu từ khi nào trở thành quá đỗi thân thương. Cái thủ đô đắt đỏ nhưng lung linh ấy đã thành nơi mình sống, thành nơi nhớ nhung, gắn kết, thành nơi mình Yêu !

Yêu mất rồi con đường uốn lượn trải dọc sông Seine, có cành liễu rủ như người con gái xuân thì tràn đầy nhựa sống. Sóng sông Seine mềm mại môi thiếu nữ, đón tàu đến rồi tàu đi. Chiều hạ mưa bất chợt, anh gọi điện « Xếp mời em đi ăn tiệc cùng trường trên tàu ». Paris hiện ra trong làn mưa mờ ảo, bình yên đến lạ lùng. Một chút rượu vang làm môi đỏ, má hồng, lòng lâng lâng. Tiếng cười vỡ ào cùng tiếng vi-ô-lông dìu dặt từ bàn tay bác nhạc sĩ Pháp tài hoa. Dịu dàng qua những cây cầu huyền thoại quen thuộc theo mỗi bước chân đi bộ rong ruổi đầy đam mê khám phá từ 10 năm nay của mình. Pont d’Iéna nối tháp Eiffel kiêu sa với Trocadéro. Pont Alexandre-III, món quà Nga hoàng trao tặng, với lóng lánh sắc vàng. Pont des Arts, cây cầu gỗ nghệ thuật là nơi tụ tập của các bạn trẻ, nơi thể hiện tình yêu với la liệt các khóa ghi tên. Pont neuf, cây cầu đầu tiên khác hẳn tên gọi. Pont Notre-Dame nối khu Lating/ Saint Michels vô cùng náo nhiệt với nhà thờ Đức Bà Paris…37 cây cầu đều đặn bắc qua sông, với những vẻ đẹp rất riêng, nhưng cũng rất chung mang tên « Rất Paris ».

Yêu mất rồi mùa đông Paris, áo choàng dài, bốt cao, tự mỉm cười mình giống Tây rồi đấy. Lá vàng, lá đỏ rụng ngập đường để còn lại những cành cây trơ trụi với sức sống mãnh liệt. Đông qua, xuân tới, những cành cây ấy lại đâm chồi, nảy lộc hồi sinh. Đất trời reo ca. Người đánh nhạc lòng. Thấy yêu đời hơn bao giờ hết. Tung lên cho gió thổi bay những cơm áo gạo tiền nhỏ bé. Lại mỉm cười thắc mắc sao trai gái gặp nhau, bén duyên rồi sống với nhau trọn đời nhỉ.

Yêu mất rồi căn nhà cổ kính, có lò sưởi, chẳng đốt lên vẫn thấy hơi ấm lan ra. Lại tưởng tượng quí tộc ngày xưa, áo váy thênh thang ngồi xung quanh chiếc lò sửa ấy. Có nàng thiếu nữ đẹp như tranh…Hiểu vì sao kiến trúc cổ Pháp nổi tiếng toàn thế giới đến vậy. Những tòa nhà vững chãi, tường dày, ấm về mùa đông, mát về mùa hè. Trang hoàng cầu kì, hoành tráng đồng bộ ngoài vào trong, kiêu sa, lộng lẫy.

Yêu mất rồi đêm No-en xe lạnh, có năm tuyết phủ trắng cả lối đi. Paris vắng lặng, những tòa nhà uy nghiêm như những toà lâu đài chờ ông già Noel đến. Các bạn Tây về thăm nhà, còn mình ta với ta. Kéo lũ bạn đến, nhậu nhẹt thâu đêm, thấy đất này như là nhà. Cây thông tranh trí bằng mấy quả bóng bé xíu, mà vẫn thấy sao giống cổ tích ngày xưa. Chọn tấm thiệp điện tử mênh mông là tuyết gửi bạn bè « Giáng sinh an lành ».

4 Comments