20 THÁNG TƯ

Paris, chủ  nhật, 15-04-2018 : 20 Tháng tư

Tháng tư về/ Gió hát mùa hè/ Có những chân trời xanh thế/ Mây xa vời/ Nắng xa vời/ Con sông xa lững lờ trôi

Mơ, em mơ mơ về con đường nhỏ/ Quanh co lối mòn hoa dại nở/ Chỉ mình em bên anh, bên anh/ Nghe, bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ/ Ta chia tay những ngày xuân để hát/ Tháng tư về!

Tháng tư về. Em tỉnh dậy trong tiếng nhạc. Lời bài hát “Tháng tư về” dìu dặt trong cái nháy mắt ý nhị của Anh. Tiếng nhạc theo Em vào bếp, theo Em dời nhà cùng bọn trẻ và Anh.

Tháng tư ngày ấy, của 20 năm về trước, gió hát mùa hè, hát mùi loa kèn nồng nàn quyết rũ, hát chân trời xanh, hát lời yêu thương mang từ nơi Anh tới.

Tháng tư bây giờ, nơi mình đang ở, gió hát mang Xuân tới. Chân trời cũng xanh lắm. Muôn hoa khoe sắc, nồng nàn từng góc phố, hàng hoa, từng góc nhỏ công viên nơi bọn trẻ nô đùa. Anh chờ Em nơi bến tàu trước ngày nói lời yêu thương, 20 năm sau ngày trọng đại. Đứng lại bên các kệ hoa ven đường, anh chọn 3 bó thật to. Mình khệ nệ ôm về nhà, trước những đôi mắt tròn xoe của bọn trẻ “Sao bố mẹ mua nhiều hoa thế?”.

Loa ken_2

Tháng tư bây giờ, cửa sổ phòng mình hoa rồng đá nở vàng li ti. Em ngất ngây trước màu vàng tràn đầy sức sống. Có một điều gì đó thật đặc biệt. Đặc biệt như mối tình 20 năm của mình. Đặt biệt như cuộc gọi của Anh từ chuyến công tác 5 ngày cách xa nhiều nghìn cây số “Anh gọi hỏi Em có đồng ý không”? 20 năm trước, Em trả lời Anh sau một tuần Anh nói lời yêu thương. 15 tháng Tư thành ngày kỉ niệm, chính thức cho một chặng đường. Chặng đường qua rất nhiều mùa loa kèn. “Em là vợ, là người yêu, là bạn tâm giao của anh. 20 năm, mỗi ngày anh lại thấy yêu em nhiều hơn”.

Tháng tư về!