Ma-ca-rê-na

Paris, 31-10-2011

Ma-ca-rê-na là điệu mình nhảy mỗi sáng, khi người đưa Tom ỉn ngược mạn trên đi Mẫu giáo, người ngược dòng mạn dưới cho Hấu béo đi trẻ. Điệu nhảy ấy càng dồn dập, cuồng nhiệt hơn vào những sáng Anh đi dạy vào ca đầu tiên, từ tinh mơ khi Em còn chưa tỉnh giấc, để Em một mình dẫn dắt cả 2 tên (Vậy mà Anh vẫn chọc mỗi ngày «Chỉ việc sinh, rồi con tự lớn như Em thì ai chẳng làm được » – Anh đừng làm bà con hiểu nhầm tưởng thật. Ai chủ đạo giặt quần áo, ai chủ đạo nấu cơm, ai cùng Anh chăm sóc các thanh niên nhí?).

Ma-ca-rê-na là điệu mình nhảy buổi chiều tối. Anh đón 2 tên, Em về, việc đầu tiên là đi chuẩn bị bữa tối (thường xuyên còn cả đồ công sở trên người, áo váy là lượt để Anh nháy nháy mắt « Nấu cơm đâu có cần điệu thế đâu Em ơi ! », mà thực ra cũng đâu có khác Anh sơ vin cho con mam mam là mấy), để cả nhà có thể ăn cùng nhau, các thanh niên đi ngủ đúng giờ. Tom ỉn lên lớp 4 buổi, học đủ 10 tiếng ở trường, không còn chế độ nghỉ trưa nên tối gà gật lắm. Khi Anh bận họp, Em hoãn các buổi tham luận, trình bày (Tự nhiên khéo sắp đặt, 3 tháng đầu năm học Anh bận nhất, cũng là lúc công ty hồn nhiên giao Em quản lí một dự án mới, lớn ngoài sức tưởng tượng của  Em), chân sải dài như trên sàn catwalk (Em biết vài năm nữa muốn đổi nghề, Em có thể làm gì rồi), Em bước nhanh, một mình lội ngược 2 dòng đón 2 tên. Buổi chiều bình yên, Em thả lỏng hoàn toàn nhảy cùng Tom Ỉn đang sung sướng được mẹ cho phép ăn kẹo mút, bên cạnh Hấu béo kiêu kiêu, nhiều khi chẳng thèm đáp lời Em, và đọc tin Anh nhắn « Về chưa Em ơi, đừng quên đón con Anh nhé, nhớ nấu cơm cho chồng Em đấy !».

Ma-ca-rê-na là điệu mình nhảy một ngày tôn vinh chị em phụ nữ. 20 tháng 10, Em hân hoan về sớm với lời chúc mừng đầy nịnh nọt và hứa hẹn nhiều bất ngờ của Anh từ tinh mơ. Anh mở cửa, giọng đầy biểu cảm « Anh xin lỗi, anh đã đứng trước cửa hiệu hoa, nhưng Gấu béo khóc to quá nhất định đòi về ». Và 20 bông hồng đỏ thắm, mạnh mẽ, gai góc nhưng thơm dịu dàng Anh tặng 1 ngày sau.

Ma-ca-rê-na là điệu mình nhảy một ngày thứ 6 khởi điểm của một cuối tuần đầy hứa hẹn. Em đang họp hành quan trọng, Anh gọi điện «Cứu Anh với Em ơi. Anh ra khỏi nhà, dập cửa và quên chìa khóa bên trong ». 3 bố con lang thang phố phường, từ khu nọ qua khu kia mà vẫn chưa hết thời gian. Tòa nhà mình ở lại đang sửa đường nước (chẳng hỏng hóc gì mà các bác bảo thay mới cho tỉ lệ chì đảm bảo sức khỏe). Em cắt cuộc họp quan trọng, sải chân nhanh lên đường, bán tín bán nghi không biết Anh phịa hay thật. Là thật, mà sau Anh cười gian dối thế.

Và Ma-ca-rê-na là điệu mình nhảy mỗi sáng được nghỉ khi Em tỉnh dậy trong tiếng nhạc, lúc lãng mạn, lúc sôi động, cách Anh đánh thức Em và Tom Ỉn. Ngày mới bắt đầu, và các chuyến hội hè, gặp gỡ, hội thảo, bạn bè qua tám chuyện, di chuyển triền miên. Tháng 10 tới cùng vô hạn kế hoạch chồng chất nhau trong một quĩ thời gian có hạn.

Đôi khi em tự hỏi, làm sao mình thoát hiểm vui nhộn được cùng nhịp độ công việc và gia đình như thế. Có lẽ tại mỗi công việc với mình là một bước nhảy Ma-ca-rê-na.

3 Comments