Vi Thùy Linh

Paris, 14-01-2011

Chị định đăng báo bài này, nhưng thấy em khắp nơi lại thôi. Chúc mừng em nhân dịp ra tập thơ thứ 5 « Phim đôi – Tình tự chậm nhé » . Chúc em mãi có những cống hiến nghệ thuật lớn lao như thế, để chị tin rằng giữa những bộn bề lo toan, người ta và đặc biệt là phụ nữ vẫn có thể bay bổng và thăng hoa đến vậy. Để chị tin hạnh phúc là dám sống và sống hết mình.

…………………………….

Gặp nhau không phải tình cờ, mà có chủ ý. Tại vì thấy tên em khắp nơi, trên báo đài, trên các tập thơ và gắn với bao giải thưởng nên tôi nằng nặc đòi Anh Hai dẫn em về nhà, để thỏa mãn khát khao cháy bỏng được diện kiến « nhà thơ trẻ tài năng » mà độc giả yêu mến trao tặng, hay « nhà thơ kiêu kì, hâm… » mà những người không thích đặt biệt danh cho em.

Em mãnh liệt, bỏng cháy, như ngọn nến dám đốt đến tận cùng của sự sống không đòi hỏi hồi sinh. Đọc thơ em thì quá rõ. Ngôn từ mạnh bạo, sâu sắc, khi cuốn người đọc vào những trận cuồng phong dữ dội của chia xa, lúc lại cháy bỏng, khát khao trong cơn lốc tình yêu. Khi là khắc khoải của đợi chờ. Lúc là khoan khoái của gặp gỡ. Dục vọng trong thơ em không thấp hèn mà vượt lên thăng hoa cùng cái gọi là « Đức hạnh người phụ nữ ». Có từng gặp và hiểu mới biết thơ em chân thật lắm, như chính con người em vậy. « Em là thơ và thơ là em »(*). Nhiều khi em như đang kể về mình, về những trăn trở đời thường, về những khoảng khắc hạnh phúc và khổ đau. Ngoài đời em cũng dám sống như trong thơ. Không giả dối, không đóng kịch. Dám nói những điều chẳng làm hài lòng ai cả. Dám sống hết mình với tình yêu, dù có ngược với lề thói thông thường. Thẳng quá, nóng quá, em cũng dễ làm phật ý người tiếp xúc. Tôi luôn nghĩ mình dám đối diện với cảm xúc bản thân. Gặp em rồi, chợt thấy chẳng thể nào dám cuồng nhiệt phá cách không biên giới như em. Tôi chỉ có thể tự do trong khuôn khổ, lãng mạn trong thực tế và điên trong những gì bình thường nhất.

Nhưng em cũng đời thường đến không ngờ. Em chăm chút cho tôi từng vật dùng trong bếp. Em hì hụi giửa bát, kì cọ đến sạch bóng mới thôi. Em cười rộn ràng như mùa thu tỏa nắng, tếu hài những chuyện văn nghệ sĩ, sôi nổi với những kỉ niệm đã qua. Tôi không tin có nhiều người gặp em trong những khoảng khắc đáng yêu như thế. Em tham công tiếc việc, làm như chuẩn bị lấy chồng bỏ cuộc chơi ngay trong ngày mai. Và em nhiệt tình. Quay như chong chóng, vẫn hối hả phóng xe máy đến « Chị yên tâm, thích mua gì nào, em đưa đi hết. Dạo quanh phố phường xong mình thưởng thức chả cá tại một quán quen. Ngon nhất nhì Hà nội ». Em đưa tặng tôi các tập thơ. Thú thật tôi yêu văn thơ vô cùng, và đã từng thuộc rất nhiều nhưng thể loại tự do, ít vần của em tôi chẳng thể làu làu. Tôi thích nhất « Khát », không phải vì một số bài Ngọc Đại phổ nhạc, vì Trần Thu Hà hát, hay vì được tặng Album, mà vì ý ngôn. Những câu thơ tuyệt vời chắp em đôi cánh đầu tiên bay vào « Vũ trụ tình yêu, Vũ trụ thơ”.

Thơ em người yêu đến cuồng nhiệt, người ghét đến « không chịu nổi » vì từ ngữ phá cách. Con người em cũng vậy. Kẻ thương đến xe lòng, người chê bai đến như chẳng còn là em. Nhưng tôi tin, cái tên Vi Thùy Linh sẽ còn là nguồn cảm hứng, là đề tài của vô số các bút kí nữa.

Qúa nhiều nhà thơ, nhà văn, nhà bình luận, nhà báo đã viết về em. Chắc chắn chau chuốt hơn tôi, một người làm trong ngành đối ngược hoàn toàn với lãng mạn, thi ca. Chúc em bay cao, cao mãi, và hạnh phúc với thơ, với đời và với người em yêu.

(*) : Trích thơ Vi Thùy Linh

NGƯỜI DỆT TẦM GAI – Vi Thùy Linh 

Người yêu !

Chúng mình ở hai miền

Ngày nào em cũng khóc…

Anh yêu của em

Em yêu anh cuồng điên

Yêu đến tan cả em

Ào tung kí ức

Tim em rộn lên

Em đếm từng ngày Anh đến

Ngày dài hơn mùa

Em mong mỏi

Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi

…Em nghe thấy nhịp cách êm ái ân

Gió làn gió thổi sương thao thác

Đêm run theo tiếng nấc

Về đi Anh!

Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi Anh

Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng

Ngày nối ngày bằng hi vọng

Em là người dệt tầm gai…

Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui

Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ

Truân chuyên đè lên thanh thản

Ôi, sự trái ngược – những sợi tầm gai!

Không kỳ vọng những điều quá lớn lao

Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn – những sợi tầm gai – không ai nhìn thấy

Gai tầm gai đâm em đau đớn

Em chờ anh mãi…

Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước

Những giọt tâm hồn thấm xót mười ngón tay rớm máu

Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt

Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình

Dệt tầm gai đến bao giờ

Mỗi ngày dài hơn một mùa

Dệt tầm gai đến bao giờ?

Về đi anh,

Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng Anh.

 

ĐẦU TIÊN VÀ CUỐI CÙNG – Vi Thùy Linh 

Em không muốn mình là cô bé

Tha thẩn mãi những cánh đồng tình yêu

Níu chân người cỏ hoa ràng rịt…

Em ngồi nối những giọt nước mắt

Trong suốt và nóng bỏng

Miết mải qua em những khoảng lặng

Cồn cào từng cơn nhớ…

Anh có biết không

Ngày ập đêm em nhớ Anh

Ánh sáng chảy vào bóng tối môi em khát

Anh Đừng bao giờ xô mùa đông về em!

… Từng ngày…

… Từng ngày…

Liêu phiêu em đợi

Cả mùa hè cũng rực lên khắc khoải

Mùa đốt đất trời bằng nắng

Anh đốt em bằng nỗi nhớ, Anh ơi!

… Em lánh qua những bàn tay cám dỗ em vào cánh đồng tình yêu người khác

Em – nếu là lữ khách

Suốt đời chỉ đi nơi Anh

Mà suốt đời vẫn còn chưa đủ…

… Rồi một ngày mong manh em tan theo hơi thở

Rồi một ngày em nhìn Anh bằng nhịp tim, em tìm Anh bằng đôi môi

Trời loang màu hổ phách

Từng mảng mây toạc rách mộng mị sệ xuống

Hút em vào xa xôi…

Em vẫn thấy đồng cỏ

Anh bời bời khao khát

Trong không gian như nước mắt

Quên đi bao buồn đau, lo âu, bon chen giăng đầy cuộc sống

Em ngủ ngoan như đứa trẻ

Mơ Anh…

Và nhớ Anh gọi Anh em tìm Anh

Em trở lại dấu chân đầu tiên của mình

Môi ngậm lời yêu để hoá thành bất tử

Đi qua tất cả

Em

Tưởng tượng Anh.

One Comment